Trước hết tôi xin các người yêu nước hãy thật sự bình tĩnh mà đọc một mạch rồi hãy comment. Bởi vì tôi không có
ý định bôi nhọ truyền thống. Hơn thế nữa, tôi cũng là một người theo dân tộc chủ
nghĩa, cho nên không có lý do gì để tôi làm chuyện đó. Tiếp theo tôi xin nói rõ
tôi không phải là chuyên gia ẩm thực nên không thể đề cập chuyện này một cách
khoa học hay hàn lâm học mà là một kiểu rất… tự nhiên học. Có nghĩa là tôi nghĩ
sao thì nói vậy.
Ai cũng biết văn hóa ẩm thực của Việt Nam rất đặt thù và rất phong phú. Việt Nam có món phở đã vào từ điển ẩm
thực thế giới. Yan (Can Cook) cũng khen món muối tiêu chanh của Việt Nam hết lời. Món bánh xèo cũng nhận được nhiều lời ca tụng từ bạn bè các nước. Tuy nhiên có nhiều thứ do lịch sử hình thành đã trở thành tập tục và do đó trở nên bình thường, hiển nhiên trong con mắt người Việt. Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác thì các thói quen này không phải lúc nào cũng tươi sáng một màu tích cực.
Bạn đã từng ăn món phở hay hủ tiếu? Bạn có biết khi kết thúc một tô phở hay hủ tiếu như vậy bạn đã vừa chén
sạch khoản hơn 300 cây đậu con vừa nẩy mầm cùng một lúc? Việc này có dã man không?Bạn bảo cây đậu ấy nhỏ xíu? Có những cây con to đùng đến ba bốn ký vẫn không tránh khỏi họa thảm sát. Nó chỉ là một cái búp nhú lên từ lòng đất, nó phải khẩn trương đón nhận từng tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá rậm rạp của mẹ nó để phát triển. Thế rồi nó to dần to dần được một ký rồi hai ký. Nó vẫn chưa có lá dù là một cái lá nhỏ xíu. Thế rồi nó bắt đầu có được vài lá. Và rồi… người Việt Nam bẻ ngang thân mình nó đi để làm món ăn. Nó chính là búp măng non!
Ấy là tôi mới nói đến Thực vật (dầu gì thì tên nó cũng được dịch là vật để ăn), còn Động vật, tức là những vật
nhúc nhích, cục cựa được thì sao?Bạn đã từng đi dự tiệc cưới? Bạn đã từng cắn một miếng thịt quay, bạn có suy nghĩ tại sao người ta nỡ nhẫn tâm giết chết một chú heo baby vừa mới chào đời và chưa thôi bú, để làm món “heo sữa quay”. Việc này không dã man hay sao?Thế còn đỡ, dầu sao thì heo sữa cũng đã chào đời và đậu đã nảy mầm. Thế nhưng có khi nào bạn nghĩ mình ăn một cái bào thai còn trong trứng nước, đang chờ thêm vài ngày nữa để thoát thai chào đời? Ấy thế mà bạn đã từng làm chuyện này với món… trứng lộn. Chuyện ăn trứng là
thói quen của nhiều loài (như loài rắn chẳng hạn) nhưng để dành trứng cho đến ngày ngày sắp nở mới ăn thì chỉ có loài… Việt Nam.So sánh với mụ yêu tinh ngày xưa hay bắt cóc trẻ con để ăn thịt thì người Việt Nam nào có kém
cỏi.Đó là kể về phần Sinh, tức những thứ vừa sinh nở hoặc sắp sinh nở, còn nếu nói về phần Tử, tức những thứ đã chết rồi thì sao?Nói đến việc ăn những thứ đã chết rồi thì phải nói đến loài Kền Kền. Loài này khoái nhất là xác chết. Chúng đục một cái lỗ trên da xác chết, vục đầu vào bên trong để rỉa thịt thối mà ăn, miễng là thịt xác chết chưa rữa ra là chúng còn chén được. Do thường xuyên phải vục đầu vào trong xác chết mà lông trên đầu vì nó không thể mọc được. Người ta lấy đó làm dấu hiệu nhận ra loài Kền Kền: một loài thuộc họ đại bàng có vuốt sắc mỏ bén và một cái đầu trọc lóc như những gã đồ tể chuyên nghiệp.
Thế nhưng bạn còn chuyên nghiệp hơn Kền Kền trong việc này. Bạn không ăn xác chết mà bạn đợi cho xác chết rữa ra, phân hủy hết thành một hợp chất nữa hữu cơ, nữa vô cơ rồi mới ăn. Hay như một cách khác, bạn để cho xác chết phân rã ra thành một chất nhờn nhờn, sền sệch, lúc nhúc những giòi bọ. Sau đó bạn đem pha với nước cất, đóng chai và bán với giá từ vài chục đến cả trăm nghìn đồng một lít. Người Việt Nam mua về xịt vào cơm, nêm vào canh, khen ngon lấy ngon để, đến nay tivi vẫn còn quảng cáo.
Đó là khi bạn ăn món… mắn các loại: mắm ruốc, mắm tôm, mắm lóc,…
Đó là khi bạn dùng… nước mắm: Phú Quốc, Chin-su…
Bạn từng nghe nói đến các bộ tộc ăn thịt người? Những bộ tộc mà khi bắt được người lạ họ trói vào một cái cây
dài, vắt ngang qua bếp lửa và nướng chín “nguyên con” nạn nhân làm thức ăn.Người Việt Nam nào chịu thua kém trong mức độ dã man. Người Việt Nam không cần dùng đến lửa vội, cứ phơi nắng “nguyên con” cho nạn nhân khô đét lại, bao nhiêu nước trong người bốc hơi đi sạch, xong họ cất xác nạn nhân vào kho chờ đến khi nào đói bụng mới lấy một vài nạn nhân ra nướng lên để ăn. Đó chính là khi bạn ăn món khô các loại: khô mực, khô cá sặc, khô cá đuối…
Nếu đến bây giờ mà bạn vẫn chưa cho như thế là đủ dã man, thì xin nghe tiếp câu chuyện sau:
Ngày xửa ngày xưa, khoản năm 1000 900 80 mấy, có một anh chàng tên CSP đi hợp tác lao động ở CHDC Đức. Xa nhà xa quê, xa vợ con nên anh P. này có làm quen với một em gái người Đức tên là Sophie Schneider. Tình cảm phát triển lên theo thời gian và hai người định sẽ làm đám cưới nếu vợ anh P. cho phép (?). Nói chung là cũng chẳng có chuyện gì để nói cho đến một hôm anh P. này thèm món… tiết canh, tệ hơn là anh ta không biết làm món
này. Thế là anh ta nảy ra một sáng kiến. Một ngày nọ nàng Sophie thấy bạn trai của mình cắt cổ một con vịt (bắt trộm ngoài công viên), cho máu chảy vào chai rượu vang, sau đó rót ra ly và… uống cạn một hơi. Nàng ta phát hoảng: trước nay mình sống chung với một tên có dòng máu Dracula mà không biết.
Nếu chuyện này mà diễn ra giữa rừng hang đồi thẳm, chung quanh các lều tranh, ở giữa có đống lửa, bên cạnh có
cái cọc cây dài dài… thì hỡi ôi, có khác gì một bộ tộc ăn thịt người! Còn nếu việc này diễn ra trong một lâu đài cổ kính cũ kỹ vào một đêm vắng lặng, gió nhẹ nhè thổi bay đám lông vịt. Anh P. nhà ta sau khi uống cạn chai rượu bèn mở nắp hòm chui vào… ngủ. Rõ ràng đây là một phim kinh dị. Nếu bạn đặt mình vào vị trí của Sophie, hay bất kỳ người nước ngoài nào, bạn sẽ nhận ra việc này rõ ràng là không bình thường. Nghĩ cũng tội cho anh P., vì chuyện uống rượu pha tiết, cũng giống như việc ăn tiết canh là một chuyện thông thường của người Việt gần như
một tập tục, mà phải mất bạn gái. Cô nàng Sophie đó không dám để anh lại gần một lần nữa, chứ nói gì cho anh ta một lời giải thích. Không những vậy chuyện này còn đồn ầm lên khắp chung cư không một cô nào dám quen với anh cho đến tận ngày anh về nước. Nhờ đó mà anh thủ tiết thành công với vợ ở quê nhà. Ngẫm nghĩ thì cũng tốt!
Câu chuyện đến đây là hết rồi.
Tôi cũng xin mượn câu chuyện này để kết thúc bài viết hôm nay.
Chúc các bạn,anh,chị ,em ngon miệng!
Bonus :
– Ở lò nước mắm: Đó là một bồn cao khoảng nhà lầu ba tầng, phải leo thang lên từ
ngoài và leo vào trong xuống tới đáy để sắp cá, ủ thành nước mắm. Công nhân đa
số là nữ. Tôi đố bạn khi các nữ công nhân này cần đến… Washington DC thì họ có
leo lên leo xuống bốn lượt không?… Ớn thiệt chứ!
– Ở lò nước tương: nơi sản
xuất ra nước chấm cho các Cao tăng! Là một hồ lớn như hồ bơi, dùng ngâm xương
heo, xương bò phân rã. Tối đến, ở các đống xương đã hết tác dụng, được vớt lên,
đầy nhóc các chú Tý. Việc đùa giỡn và cả khi bỏ chạy do bị Mèo rượt, ai mà đếm
nổi có bao nhiêu chú rớt vào trong hồ?….. Thiện tai! Thiện
tai!